Sự mất nát, sự ra đi vĩnh viễn của một sinh vật vốn kề cận bên ta hằng ngày làm lòng ta đau đớn không nguôi. Hằng ngày ta tiếp xúc, chuyện trò..., đủ mọi họat động của sinh hoạt đời thường. Cuộc sống ta êm ả trôi đi với những mối ràng buộc thân thương ấy. Chú chó nhỏ nhà H. vừa mất. H. đau xót lắm. Ngồi một mình cứ nhớ lại những câu nói, cử chỉ mình thường làm với nó. Viết ra những dòng này H. e ngại, H. sợ các bạn nghĩ không hay về mình. Một con chó! Có chi mà...
Nhưng bạn ơi, con chó là một sinh vật. Nó cũng biết yêu thương, ân cần , quyến luyến với người thân cận nó. Nó cũng biết đau với cái đau của mình. Biết vui với cái vui của mình. Khi mình vuốt ve, ngọt ngào với nó, nó biết ngước nhìn mình với đôi mắt tràn đầy tình cảm biết ơn. Sáng ngàyy nó mất, nó rón rén vào phòng H. vì bình thường H. không cho nó vào, nó ngồi dưới chân H. H. nhìn xuống và âu yếm nói với nó rằng, sao không ngủ mà dậy sớm rứa. Nó giục cái đầu xuống thật nhành. H. nghĩ chắc nó mệt. Nhưng H. đã không cúi xuống vuốt ve cái đầu nó như mọi khi. Sau đó nó ra phòng ngoài. H. bận lo công việc để đi làm, k hông biết nó lấy đâu sức lực mà đi đến phòng ngoài. Nó cũng như con người. Muốn được bên , nương tựa vào những người ta thương mến. Lúc H. vừa ra cửa đi làm thì người nhà báo rằng nó đã mật. H. sững sờ, chết lặng. Nó khỏe lắm mà. Răng nó chết nhanh vậy. Lúc đó vào ôm nó thì phỏng có ích gì.
Tối qua lúc gần một giờ sáng, con H. nhận được điện thoại của người bạn, báo rằng mẹ của người bạn vừa mất. Nhà chỉ có 2 mẹ con. Con H. lật đật mặc vội áo quần đến ngay với bạn dẫu khá xa, Đau lòng lắm, tan nát c õi lòng lắm khi chứng kiến sự ra đi của đấng sinh thành. Gần sáng con H. về, mặt mày ngơ ngác với mỗi đau của bạn. Chúng nó còn trẻ nhỏ lắm. Sức chịu đựng ở đâu ra. Nó nói với H. rằng, bạn con nói nhà cửa từ đây sẽ vắng vè lắm.
H. nghẹn ngào. Đau xót cho sự mất mát.
Nhưng bạn ơi, con chó là một sinh vật. Nó cũng biết yêu thương, ân cần , quyến luyến với người thân cận nó. Nó cũng biết đau với cái đau của mình. Biết vui với cái vui của mình. Khi mình vuốt ve, ngọt ngào với nó, nó biết ngước nhìn mình với đôi mắt tràn đầy tình cảm biết ơn. Sáng ngàyy nó mất, nó rón rén vào phòng H. vì bình thường H. không cho nó vào, nó ngồi dưới chân H. H. nhìn xuống và âu yếm nói với nó rằng, sao không ngủ mà dậy sớm rứa. Nó giục cái đầu xuống thật nhành. H. nghĩ chắc nó mệt. Nhưng H. đã không cúi xuống vuốt ve cái đầu nó như mọi khi. Sau đó nó ra phòng ngoài. H. bận lo công việc để đi làm, k hông biết nó lấy đâu sức lực mà đi đến phòng ngoài. Nó cũng như con người. Muốn được bên , nương tựa vào những người ta thương mến. Lúc H. vừa ra cửa đi làm thì người nhà báo rằng nó đã mật. H. sững sờ, chết lặng. Nó khỏe lắm mà. Răng nó chết nhanh vậy. Lúc đó vào ôm nó thì phỏng có ích gì.
Tối qua lúc gần một giờ sáng, con H. nhận được điện thoại của người bạn, báo rằng mẹ của người bạn vừa mất. Nhà chỉ có 2 mẹ con. Con H. lật đật mặc vội áo quần đến ngay với bạn dẫu khá xa, Đau lòng lắm, tan nát c õi lòng lắm khi chứng kiến sự ra đi của đấng sinh thành. Gần sáng con H. về, mặt mày ngơ ngác với mỗi đau của bạn. Chúng nó còn trẻ nhỏ lắm. Sức chịu đựng ở đâu ra. Nó nói với H. rằng, bạn con nói nhà cửa từ đây sẽ vắng vè lắm.
H. nghẹn ngào. Đau xót cho sự mất mát.