10g tối qua, thứ bảy 25/3, nhóm nữ Đà nẵng đã về đến nhà; khép lại chuyến về thăm Huế nhân lễ kỷ niệm 60 năm xây dựng và phát triển trường. Dư âm của chuyến đi vẫn còn đọng mãi trong tim mình. Và cũng như trong tim các bạn thân thương của mình, mình nghĩ vậy.
60, con số tròn trĩnh đáng yêu của lễ kỉ niệm năm nay. Con số có ý nghĩa của trường, và cũng có ý nghĩa với mỗi chúng mình. Tuổi của trường và tuổi của chúng mình!
Bồi hồi, xúc động bên thầy, bên bạn. Kỷ niệm ngày xưa sống lại trong mình. Ngôi trường này đây, dãy phòng học thân thương này đây…, mỗi vị trí thân quen khuấy động lòng trò viễn xứ. Ngày đó, chỉ một nắm cơm, vài cọng rau luộc cũng làm những trái tim non nớt xít lại gần nhau. Những ngày đi lao động “băng rừng lội suối”, vất vả khó nhọc với lứa tuổi học trò vừa chớm đôi mươi vẫn không làm giảm những tiếng cười, giọng hát sôi động. Ngày đó ta khổ cực lắm, thiếu thốn lắm. Nhất là với phận nữ nhi chúng mình. Làm gì có chút son, chút kem, chút phấn cho môi thêm hồng, mắt thêm xanh. Quá “cao”với sinh viên . Chúng ta không có nhiều thứ. Chúng ta thiếu thốn trăm bề. Để hôm nay, sau mấy chục năm bươn chải giữa dòng đời, ta thêm phần nhớ và yêu thương những gương mặt đã bên ta thưở thiếu thời. Những con số 50, 20, 10, 5, 2…triệu của các bạn chia sẻ làm lay động tim mình. Vẫn biết rằng tình cảm là thiêng liêng, là vô giá; nhất là tấm chân tình lứa tuổi học trò. Nhưng việc sẻ chia mật ngọt sự thành công của những trí tuệ hơn người làm mình xúc động. Cám ơn Hà, Dũng, Dụng, vợ chồng Hiền Trang, Thái Bình, Nghĩa... Cám ơn Sơn đã tặng món quà rất trí tuệ cho từng bạn trong lớp cũng như cho tất cả các khoa bạn trong trường. Trong buổi lễ kỉ niệm, nhìn những gương mặt thông minh của các bé được nhận học bổng hiếu học mình cảm động lắm. Các bạn không chỉ yêu thương bạn bè thân yêu của mình mà còn trang trải tình cảm sâu rộng hơn. Cám ơn Sơn.
Cảm ơn tất cả những com tim với tình yêu thương tràn ngập.
Các bạn tuyệt lắm.
(còn nữa)
60, con số tròn trĩnh đáng yêu của lễ kỉ niệm năm nay. Con số có ý nghĩa của trường, và cũng có ý nghĩa với mỗi chúng mình. Tuổi của trường và tuổi của chúng mình!
Bồi hồi, xúc động bên thầy, bên bạn. Kỷ niệm ngày xưa sống lại trong mình. Ngôi trường này đây, dãy phòng học thân thương này đây…, mỗi vị trí thân quen khuấy động lòng trò viễn xứ. Ngày đó, chỉ một nắm cơm, vài cọng rau luộc cũng làm những trái tim non nớt xít lại gần nhau. Những ngày đi lao động “băng rừng lội suối”, vất vả khó nhọc với lứa tuổi học trò vừa chớm đôi mươi vẫn không làm giảm những tiếng cười, giọng hát sôi động. Ngày đó ta khổ cực lắm, thiếu thốn lắm. Nhất là với phận nữ nhi chúng mình. Làm gì có chút son, chút kem, chút phấn cho môi thêm hồng, mắt thêm xanh. Quá “cao”với sinh viên . Chúng ta không có nhiều thứ. Chúng ta thiếu thốn trăm bề. Để hôm nay, sau mấy chục năm bươn chải giữa dòng đời, ta thêm phần nhớ và yêu thương những gương mặt đã bên ta thưở thiếu thời. Những con số 50, 20, 10, 5, 2…triệu của các bạn chia sẻ làm lay động tim mình. Vẫn biết rằng tình cảm là thiêng liêng, là vô giá; nhất là tấm chân tình lứa tuổi học trò. Nhưng việc sẻ chia mật ngọt sự thành công của những trí tuệ hơn người làm mình xúc động. Cám ơn Hà, Dũng, Dụng, vợ chồng Hiền Trang, Thái Bình, Nghĩa... Cám ơn Sơn đã tặng món quà rất trí tuệ cho từng bạn trong lớp cũng như cho tất cả các khoa bạn trong trường. Trong buổi lễ kỉ niệm, nhìn những gương mặt thông minh của các bé được nhận học bổng hiếu học mình cảm động lắm. Các bạn không chỉ yêu thương bạn bè thân yêu của mình mà còn trang trải tình cảm sâu rộng hơn. Cám ơn Sơn.
Cảm ơn tất cả những com tim với tình yêu thương tràn ngập.
Các bạn tuyệt lắm.
(còn nữa)