Chiều cuối năm 2015. Mưa bay lất phất, trở lạnh đột ngột. Bầu trời u ám, buồn hiu hắt. Sự tiễn biệt lúc nào cũng làm lòng người chùng xuống. Một năm đã trôi qua. Từng giờ, từng ngày ...đã đi qua đời ta, thật chậm rãi theo tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ. Nhưng gộp lại, một năm trôi qua nhanh quá. Hôm nay nhìn tờ lịch mỏng manh trơ trọi trên bìa rộng mênh mông mà thương cho sự đơn lẻ, bơ vơ trong cuộc đời...
Gần mười ngày qua ba H. nằm viện. Tuổi già mà, ai tránh được nơi này. Dẫu được bác sĩ chữa trị, làm giảm cơn đau nhưng ông cứ nằn nặt đòi về nhà. Ông đã quá quen khung cảnh, sinh hoạt thân thương của mái ấm gia đình. Ông cũng đã quá quen cảnh sống đơn lẻ một mình. Quá quen với cảnh ngắm trời mây, vạn vật một mình trong im lặng tĩnh mịch. vào viện ông không ngủ được. Thấy cha già vậy mình đau lòng quá.
Sự chịu đựng rồi cũng qua. Ông được bác sĩ cho về. Nghe bác sĩ nói, ông cười sung sướng.
Trưa nay, nằm trên chiếc gường của mình, càng thấy giá trị của sự bình yên quen thuộc.
Mong sao các bạn, mình và tất cả những người thân thương nhất của mình sẽ mãi được bình an.
Tạm biệt 2015. "Em" đi nhé. Ta vẫn lưu luyến bên em trong những giờ khắc còn lại của "em". 2, 0, 1, 5, "em" thật đẹp.
Gần mười ngày qua ba H. nằm viện. Tuổi già mà, ai tránh được nơi này. Dẫu được bác sĩ chữa trị, làm giảm cơn đau nhưng ông cứ nằn nặt đòi về nhà. Ông đã quá quen khung cảnh, sinh hoạt thân thương của mái ấm gia đình. Ông cũng đã quá quen cảnh sống đơn lẻ một mình. Quá quen với cảnh ngắm trời mây, vạn vật một mình trong im lặng tĩnh mịch. vào viện ông không ngủ được. Thấy cha già vậy mình đau lòng quá.
Sự chịu đựng rồi cũng qua. Ông được bác sĩ cho về. Nghe bác sĩ nói, ông cười sung sướng.
Trưa nay, nằm trên chiếc gường của mình, càng thấy giá trị của sự bình yên quen thuộc.
Mong sao các bạn, mình và tất cả những người thân thương nhất của mình sẽ mãi được bình an.
Tạm biệt 2015. "Em" đi nhé. Ta vẫn lưu luyến bên em trong những giờ khắc còn lại của "em". 2, 0, 1, 5, "em" thật đẹp.