Sáng nay nình đọc bài thơ: Đất nước mình không ngộ, lạ, buồn thương của Lan Lê trên facebook của mình. Bài thơ hay lắm. Mình rất cảm động. Niềm tin yêu đất nước lại trỗi dậy sau mấy ngày qua gần như "phủi sạch". Mình đã viết mấy dòng ngắn gọn sau đây trên face. của mình:
Đọc bài thơ này mình cảm động lắm. cám ơn Lê Lan. Bài thơ của em đã thổi bùng lên niềm tự hào dân tộc, yêu thương giống nòi...mà hiện nay còn leo lét.
Theo mình, cả hai bài thơcủa Lam và Lan đều hay, đều đáng trân trọng. Một bài thờ sầu thảm, trăn trở... về thực trạng đất nước hiện nay để toàn thể dân Việt phải thức tỉnh mà tìm hướng giải quyết. Một bài thơ thôi thúc niềm tự hào con Rồng cháu Tiên. hướng con người lạc quan hơn để phấn đấu vượt qua hoàn cảnh gần như bế tắc bây giờ.
Cám ơn hai em. Hai em là hai giáo viên tuyệt vời, yêu nước thiết tha... Đất nước mình cần lắm những người con như vậy (mình nghĩ).
___________________
" Đất nước mình không ngộ, lạ, buồn, thương,...
"Đất nước mình không NGỘ, LẠ, BUỒN, THƯƠNG,..." là một trong những lời đáp đầy ý nghĩa, mang đậm nét nhân văn mà tác giả muốn gửi tới cô giáo Lam
Thời gian qua, sau sự xuất hiện gây bão của bài thơ có tên "Đất nước mình ngộ quá phải không anh ?" của cô giáo Trần Thị Lam (SN 1973, quê Hà Tĩnh), nhiều cư dân mạng ở khắp mọi miền đất nước đã chia sẻ và có lời đáp lại. "Đất nước mình không NGỘ, LẠ, BUỒN, THƯƠNG,..." là một trong những lời đáp đầy ý nghĩa, mang đậm tính giáo dục và đậm nét nhân văn mà tác giả Lan Lê muốn gửi tới cô giáo Trần Thị Lam.
Vài nét về tác giả:
Tác giả có nick facebook là Lan Lê tên thật là Lê Thị Kim Lan. Chị là Cử nhân Tin học, từng công tác tại trường THCS Thụy Vân - TP Việt Trì với nhiều năm là GV giỏi và CSTĐ. Hiện chị đang sinh hoạt tại CLB thơ tỉnh Phú Thọ với vai trò là BCH của hội. Chị có nhiều sáng tác thơ, văn hay được cộng đồng mạng nhiệt tình đón nhận.
Sau đây là nội dung bài thơ:
ĐẤT NƯỚC MÌNH KHÔNG “NGỘ, LẠ, BUỒN, THƯƠNG”…
(Đồng nghiệp Lan Lê thân gửi cô giáo Lam)
Em từng hỏi đất nước sẽ về đâu?
Khi con người chỉ cúi đầu chấp nhận
Vô cảm, bàng quan quên đi bổn phận
Là con dân trách hận tổ quốc mình.
Trang sử vàng vẫn chói lọi lung linh
Những huyền thoại - cha ông mình gìn giữ
Những con người - đã trở thành bất tử
Những địa danh - sách sử mãi lưu truyền.
Trên bản đồ thế giới có tuổi tên
Truyền thống trung kiên lưu truyền hậu thế
Đời nối đời - trải qua bao thế hệ
Yêu non sông biết lặng lẽ quên mình...
Người nối người - đã anh dũng hy sinh
Bốn ngàn tuổi - với đao binh chinh chiến
Bốn ngàn tuổi - bốn ngàn năm văn hiến
Chí cha ông- chỉ tiến quyết không lùi !
Lừng lẫy chiến công vang dội ngàn đời
Rung chuyển đất trời- đuổi Nguyên xâm lược
Hai lần vẻ vang thắng siêu cường quốc
Hào khí anh hùng xuyên suốt ngàn năm.
Lịch sử trải qua những bước thăng trầm
Gặp gian khó phải chuyên cần gắng sức
Biến những ước mơ trở thành hiện thực
Biết tự tôn, tự học… hơn tự hào.
Những nghĩa cử đáng trân trọng biết bao
Đặng Văn Ngữ vì đồng bào dân tộc
Hiến trọn trái tim mình cho khoa học
Dải Trường Sơn đã nâng giấc hiền tài.
Bao tấm gương, những huyền thoại nối dài
Nếu nhắc lại- sẽ nhắc hoài không hết
Hãy trân trọng trang sử vàng oanh liệt
Chia sẻ vui buồn và trên hết… thương nhau !
Nếu chỉ hỏi đất nước sẽ về đâu?
Sẽ tìm đến bạc đầu không lời giải
Bằng việc làm, đừng tìm trong xa ngái
Câu hỏi nên dừng lại bấy nhiêu thôi !
“NGỘ, LẠ, BUỒN, THƯƠNG”…cảm xúc con người
Là Thầy Cô - muôn đời dân thần tượng
Trọng trách tương lai… mình nên định hướng
Cho học trò và chỉ bấy nhiêu thôi !
Đọc vần thơ em nhắn gửi người đời
Trăn trở, hoài nghi, nỗi sầu nhân thế…
Mọi người tung hô, tôi không ngọai lệ
Chỉ là nghề mình… không thể em ơi !...
Là giáo viên một ý nghĩ chơi vơi
Sẽ tác động đến tiền đồ người học
Lung lay niềm tin về tương lai dân tộc
Mờ tấm gương trò vừa học vừa soi.
Hơn ai hết Thầy là tấm gương đời
Hãy soi mình - trước người sau người trước
Gắng tận tâm để học trò thấy được
Vai trò mình với tổ quốc năm châu.
Một Việt Nam sao có thể cúi đầu
Dẫu trước mắt còn vô vàn gian khó
Biển bạc ngoại bang lăm le dòm ngó
Rừng xanh lơ thơ, còn đó tiêu điều...
Biết trăn trở cùng tổ quốc thân yêu
Gắng làm tốt tất thảy điều bình dị
Giữ gìn non sông hùng vĩ diệu kỳ
Giải pháp hữu hiệu hơn ngờ vực hoài nghi.
Bảo vệ hiền tài, ngăn chất xám ra đi
Vốn tri thức là những điều cần có
Giàu tài nguyên sao hóa thành con nợ
Bởi tư duy mòn, trăn trở chưa thông
Đọc bài thơ này mình cảm động lắm. cám ơn Lê Lan. Bài thơ của em đã thổi bùng lên niềm tự hào dân tộc, yêu thương giống nòi...mà hiện nay còn leo lét.
Theo mình, cả hai bài thơcủa Lam và Lan đều hay, đều đáng trân trọng. Một bài thờ sầu thảm, trăn trở... về thực trạng đất nước hiện nay để toàn thể dân Việt phải thức tỉnh mà tìm hướng giải quyết. Một bài thơ thôi thúc niềm tự hào con Rồng cháu Tiên. hướng con người lạc quan hơn để phấn đấu vượt qua hoàn cảnh gần như bế tắc bây giờ.
Cám ơn hai em. Hai em là hai giáo viên tuyệt vời, yêu nước thiết tha... Đất nước mình cần lắm những người con như vậy (mình nghĩ).
___________________
" Đất nước mình không ngộ, lạ, buồn, thương,...
"Đất nước mình không NGỘ, LẠ, BUỒN, THƯƠNG,..." là một trong những lời đáp đầy ý nghĩa, mang đậm nét nhân văn mà tác giả muốn gửi tới cô giáo Lam
Thời gian qua, sau sự xuất hiện gây bão của bài thơ có tên "Đất nước mình ngộ quá phải không anh ?" của cô giáo Trần Thị Lam (SN 1973, quê Hà Tĩnh), nhiều cư dân mạng ở khắp mọi miền đất nước đã chia sẻ và có lời đáp lại. "Đất nước mình không NGỘ, LẠ, BUỒN, THƯƠNG,..." là một trong những lời đáp đầy ý nghĩa, mang đậm tính giáo dục và đậm nét nhân văn mà tác giả Lan Lê muốn gửi tới cô giáo Trần Thị Lam.
Vài nét về tác giả:
Tác giả có nick facebook là Lan Lê tên thật là Lê Thị Kim Lan. Chị là Cử nhân Tin học, từng công tác tại trường THCS Thụy Vân - TP Việt Trì với nhiều năm là GV giỏi và CSTĐ. Hiện chị đang sinh hoạt tại CLB thơ tỉnh Phú Thọ với vai trò là BCH của hội. Chị có nhiều sáng tác thơ, văn hay được cộng đồng mạng nhiệt tình đón nhận.
Sau đây là nội dung bài thơ:
ĐẤT NƯỚC MÌNH KHÔNG “NGỘ, LẠ, BUỒN, THƯƠNG”…
(Đồng nghiệp Lan Lê thân gửi cô giáo Lam)
Em từng hỏi đất nước sẽ về đâu?
Khi con người chỉ cúi đầu chấp nhận
Vô cảm, bàng quan quên đi bổn phận
Là con dân trách hận tổ quốc mình.
Trang sử vàng vẫn chói lọi lung linh
Những huyền thoại - cha ông mình gìn giữ
Những con người - đã trở thành bất tử
Những địa danh - sách sử mãi lưu truyền.
Trên bản đồ thế giới có tuổi tên
Truyền thống trung kiên lưu truyền hậu thế
Đời nối đời - trải qua bao thế hệ
Yêu non sông biết lặng lẽ quên mình...
Người nối người - đã anh dũng hy sinh
Bốn ngàn tuổi - với đao binh chinh chiến
Bốn ngàn tuổi - bốn ngàn năm văn hiến
Chí cha ông- chỉ tiến quyết không lùi !
Lừng lẫy chiến công vang dội ngàn đời
Rung chuyển đất trời- đuổi Nguyên xâm lược
Hai lần vẻ vang thắng siêu cường quốc
Hào khí anh hùng xuyên suốt ngàn năm.
Lịch sử trải qua những bước thăng trầm
Gặp gian khó phải chuyên cần gắng sức
Biến những ước mơ trở thành hiện thực
Biết tự tôn, tự học… hơn tự hào.
Những nghĩa cử đáng trân trọng biết bao
Đặng Văn Ngữ vì đồng bào dân tộc
Hiến trọn trái tim mình cho khoa học
Dải Trường Sơn đã nâng giấc hiền tài.
Bao tấm gương, những huyền thoại nối dài
Nếu nhắc lại- sẽ nhắc hoài không hết
Hãy trân trọng trang sử vàng oanh liệt
Chia sẻ vui buồn và trên hết… thương nhau !
Nếu chỉ hỏi đất nước sẽ về đâu?
Sẽ tìm đến bạc đầu không lời giải
Bằng việc làm, đừng tìm trong xa ngái
Câu hỏi nên dừng lại bấy nhiêu thôi !
“NGỘ, LẠ, BUỒN, THƯƠNG”…cảm xúc con người
Là Thầy Cô - muôn đời dân thần tượng
Trọng trách tương lai… mình nên định hướng
Cho học trò và chỉ bấy nhiêu thôi !
Đọc vần thơ em nhắn gửi người đời
Trăn trở, hoài nghi, nỗi sầu nhân thế…
Mọi người tung hô, tôi không ngọai lệ
Chỉ là nghề mình… không thể em ơi !...
Là giáo viên một ý nghĩ chơi vơi
Sẽ tác động đến tiền đồ người học
Lung lay niềm tin về tương lai dân tộc
Mờ tấm gương trò vừa học vừa soi.
Hơn ai hết Thầy là tấm gương đời
Hãy soi mình - trước người sau người trước
Gắng tận tâm để học trò thấy được
Vai trò mình với tổ quốc năm châu.
Một Việt Nam sao có thể cúi đầu
Dẫu trước mắt còn vô vàn gian khó
Biển bạc ngoại bang lăm le dòm ngó
Rừng xanh lơ thơ, còn đó tiêu điều...
Biết trăn trở cùng tổ quốc thân yêu
Gắng làm tốt tất thảy điều bình dị
Giữ gìn non sông hùng vĩ diệu kỳ
Giải pháp hữu hiệu hơn ngờ vực hoài nghi.
Bảo vệ hiền tài, ngăn chất xám ra đi
Vốn tri thức là những điều cần có
Giàu tài nguyên sao hóa thành con nợ
Bởi tư duy mòn, trăn trở chưa thông