Sáng nay trên đường đến công ty làm việc, đi ngang qua khu nhà dân thưa thớt, vắng vẻ vùng đất biển Thọ Quang lòng mình chợt nao nao. Đó là bất chợt nghe tiếng gọi của người đứng tận ngoài đường và tie61ng trả lời của người ở tận trong nhà xa tít tắp. Xung quanh chỉ toàn là cỏ dại, đất cát mênh mông. Tâm trí mình tự nhiên quay lại thời còn nhỏ dại. Ngày đó, mỗi độ hè về là ba mẹ cho mấy chị em mình còn nhỏ líu xíu về với ngoại ở vùng đất biển Cửa Đại Hội An. Ông bà ngoại chăm lo chúng mình mấy tháng hè nóng bức. Theo chân ngoại, mình đi lượn trứng vịt ven hồ. Theo các cậu, đầu trần thơ thẩn, rong chơi đủ mọi nơi đến độ da dẻ chay đen vì nắng. Để tối đến khi tắm rửa cho ngoại lại xuýt xoa vì thương xót. Tiếng các cậu cười vui đáp trả lời la mắng của ngoại. Thưở ấy khu vực nhà ngoại ở đơn sơ, trống vắng lắm. Cứ dăm ba hôm là mình lại nghe tiếng gọi nhau đi chợ của những phụ nữ quen ngoại. Và tiếng vọng lại của ngoại. Riết rồi mình quen với nếp sinh hoạt ấy.
Tuổi thơ của mình êm đềm trôi qua...
Hôm nay, nghe những âm thanh gần như quen thuộc ấy trái tim mình tự dưng thổn thức, nhớ nhung...
Ngoại ơi, mẹ ơi...
Bây giờ dễ chừng con bằng tuổi ngoại ngày ấy.
Tuổi thơ của mình êm đềm trôi qua...
Hôm nay, nghe những âm thanh gần như quen thuộc ấy trái tim mình tự dưng thổn thức, nhớ nhung...
Ngoại ơi, mẹ ơi...
Bây giờ dễ chừng con bằng tuổi ngoại ngày ấy.