"Người vừa tặng ta vết thương đau ngọt ngào...". Vết thương sao ngọt ngào được bạn nhỉ. Không làm tim nhói đau thì cũng làm da chảy máu. Đau lòng lắm với tâm sự người trong bài hát. Dầu ban đầu đến với nhau không phải là lừa dối, là do tự nguyện với nhiều trái ngang. Nhưng tình cảm mà. Con tim mà...Làm sao ngăn cản được. Mới một năm trước đây thôi, một người còn đang vẫn mãi đắm chìm trong mật ngọt ấm êm của tình mình. Vẫn mãi mơ mộng thêu dệt biết bao mộng đẹp...
Nhưng chỉ mới đây thôi, mới một hai tuần đây thôi, mọi chuyện kết thúc. Bất ngờ, đau xót, tái tê...Giận người. Giận mình, giận hoàn cảnh...Đau lòng lắm. Nhưng cuộc sống vẫn cứ trôi. Nỗi đau nào cũng phải dịu. Người nói rằng thời gian là chiếc đũa nhiệm màu để lãng quên.
Lãng quên đi. Còn gì nữa mà tiếc nuối, mà níu kéo. Đừng ảo tương nữa. Đừng đắm chìm mãi trong quá khứ nữa...Hãy thức dậy đi. Hãy tự đi con đường của mình . Rồi sẽ qua. Rồi sẽ quen. Phải vậy.
Chúc may mắn.
Ở đây mới ngọt ngào nè, thay vì "ta cám ơn tình nhân đã dìu ta đến mộ phần" mà là" ta cám ơn t nhnhân đã dìu ta đến ngọt ngào.
Cuộc sống dầu thế nào chăng nữa phần lớn cũng là do ta tạo nên. Vui thì có lúc cũng buồn. Sum họp rồi cũng sẽ chia tay...Tất cả mọi sự việc đều vô thường. Hãy chấp nhận và sống cùng nó.
Nhưng làm sao khỏi bâng khuâng, luyến tiếc, nhớ thương, hoài niệm...
Sao vậy H.? có tâm sự gì chăng?
Nhưng chỉ mới đây thôi, mới một hai tuần đây thôi, mọi chuyện kết thúc. Bất ngờ, đau xót, tái tê...Giận người. Giận mình, giận hoàn cảnh...Đau lòng lắm. Nhưng cuộc sống vẫn cứ trôi. Nỗi đau nào cũng phải dịu. Người nói rằng thời gian là chiếc đũa nhiệm màu để lãng quên.
Lãng quên đi. Còn gì nữa mà tiếc nuối, mà níu kéo. Đừng ảo tương nữa. Đừng đắm chìm mãi trong quá khứ nữa...Hãy thức dậy đi. Hãy tự đi con đường của mình . Rồi sẽ qua. Rồi sẽ quen. Phải vậy.
Chúc may mắn.
Ở đây mới ngọt ngào nè, thay vì "ta cám ơn tình nhân đã dìu ta đến mộ phần" mà là" ta cám ơn t nhnhân đã dìu ta đến ngọt ngào.
Cuộc sống dầu thế nào chăng nữa phần lớn cũng là do ta tạo nên. Vui thì có lúc cũng buồn. Sum họp rồi cũng sẽ chia tay...Tất cả mọi sự việc đều vô thường. Hãy chấp nhận và sống cùng nó.
Nhưng làm sao khỏi bâng khuâng, luyến tiếc, nhớ thương, hoài niệm...
Sao vậy H.? có tâm sự gì chăng?